Ngày xửa ngày xưa có một đôi trai gái yêu nhau tha thiết, quả thật họ rất đẹp đôi - trai tài gái sắc. Tưởng chừng tình yêu của họ không có gì chia rẽ được...
Ngày qua ngày họ vui đùa bên nhau ở trên cánh đồng bát ngát màu xanh của cỏ. Một ngày nọ cũng ở trên cánh đồng xanh đó, giữa một ngày nắng đẹp trời xanh và cao. Hai người vẫn như thường lệ vui đùa với nhau, sau khi mệt nhoài họ ngả lưng xuống dưới tấm nệm cỏ đó, cùng nhau ngắm bầu trời. Bất chợt cô gái hỏi chàng trai:
- Anh ơi! Bao giờ thì mặt trời sẽ không chiếu sáng nữa nhỉ
- Anh không biết đâu
- Thế không biết bao giờ thì bầu trời hết trong xanh thế này anh nhỉ?
- Anh cũng không biết nữa - chàng trai nói
Cuối cùng cô gái hỏi chàng trai :
- Thế có khi nào chúng mình xa nhau không anh?
- Mình chỉ xa nhau khi mà bầu trời không được mặt trời chiếu sáng, và nó cũng không còn màu xanh nữa.
Cô gái rất hài lòng vì câu trả lời của chàng trai.
Tuy nhiên, sự đời không đẹp đẽ như nhiều người mơ ước. Một đêm nọ chàng trai đến gặp người mình yêu và nói:
- Chúng ta chia tay nhau nhé!
Thật sự ngỡ ngàng cô gái hỏi chàng trai :
- Trước kia anh đã từng nói với em rằng chúng ta chỉ chia tay nhau khi bầu trời không được mặt trời chiếu sáng nữa và nó cũng không còn màu xanh, sao bây giờ anh lại nói chia tay em.
Ngước mắt lên nhìn trời chàng trai nói :
- Em hãy nhìn đi bây giờ bầu trời không còn được mặt trời chiếu sáng nữa, và bầu trời không phải màu xanh mà chỉ có màu đen thôi.
Rồi chàng trai quay bước ra đi bỏ lại cô gái thương khóc một mình. Cô khóc mãi khóc mãi. Cô quay mặt về hướng mặt trời để hi vọng rằng khi trời sáng, lúc cô nhìn thấy tia nắng đầu tiên cũng là lúc chàng trai trở về với cô. Tuy nhiên, khi trời sáng khi mà cô cảm nhận được ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu vào mặt mình cũng là lúc người con gái tội nghiệp đó biết mình đã mù. Cô không còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời cũng không còn nhìn thấy màu xanh của bầu trời, nhưng cô vẫn quay mặt của mình về hướng mặt trời với hi vọng là một khi nào đó mắt cô sáng lại cũng là lúc người yêu của cô theo cùng tia nắng đầu tiên đó quay trở lại.
KHÔNG HIỂU TIA NẮNG ĐÓ SẼ BAO GIỜ TRỞ VỀ VỚI CÔ GÁI NHỈ? THEO TÔI ĐÓ CHỈ LÀ ƯỚC VỌNG, MÀ ƯỚC VỌNG THÌ SẼ KHÔNG THÀNH HIỆN THỰC BẠN AH.CÁI GÌ RA ĐI SẼ MÃI MÃI KHÔNG QUAY TRỞ VỀ. Hãy sống và nâng niu trân trọng những gì mình đã có. Không phải tự nhiên mà chàng trai kia ra đi heheheheheheheheheheheheeeeeeeeeeeee
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
chán thế...câu chuyện thật là nhạt nhẽo
Trả lờiXóachàng trai đó không phải là thầy chứ :)) biết thêm một chiêu chém gió còn đề phòng >:)
Trả lờiXóahahaha. Tất nhiên không phải là thầy rồi. Nếu thầy là chàng trai trong câu chuyện đó thì thầy không bỏ cô gái kia đâu....Mà lấy làm vợ hai...Hahaha
Trả lờiXóaChêu vậy thôi. Em có thấy một triết lý rất hay về cuộc sống ẩn chứa trong đó không????? Mặc dù nó rất nhạt nhẽo, rất vô vị.
Em đừng nhìn cái vỏ hộp mà nhìn cái khoảng không bên trong nó ý...Người ta sản xuất ra nó vì cái khoảng không bên trong nó mà thôi ...